Các bạn nhớ trong câu kinh đó chỉ xin cơm cho đủ ngày một thôi, chứ không phàn nàn về cơm ôi mà hôm qua đã phải nuốt đâu nhé. Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù". Hai ba ngày sau, ông lại nhận được bức thư nữa của thiếu phụ và bà ta quả quyết rằng, mặc dầu khéo che đậy thế nào đi nữa, ông cũng vẫn là một kẻ "dối trá, phản bội và khốn nạn".
Hai mươi năm trước, tôi đóng cửa phòng luật của tôi để làm đại lý cho một công ty bán sách luật. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có. Bây giờ trễ giờ quá rồi và ta chỉ còn có thể quên phứt nó đi và bắt đầu làm việc khác".
Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Tôi sợ gì? Sợ nghe hung tin con trai nhỏ tôi chết! Cháu đau màng óc ông ạ. Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4.
Tôi cặm cụi vào những việc nào choán hết tâm trí tôi, đến nỗi tôi không còn thời giờ lo buồn nữa. Nghe ông nói lại càng bủn rủn thêm. Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm".
Ông già kia đỡ bà lên, an ủi: "Cháu sở dĩ thấy đau là vì cháu không biết dãn gần cốt cho nó nghỉ ngơi. Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta. Có một tập nhật ký ghi rõ ràng ngày nào ta đã áp dụng những quy tắc trong cuốn này và áp dụng ra sao?
Sau cùng đành phải đóng cửa hiệu. Đoạn để cho đầu tự nhiên gập xuống, quay đi quay lại ít lần, như một quả bóng. Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá.
Vậy cái gì làm cho ta mệt? Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường. Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi.
Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C. Vụ kiện không có kết quả, nhưng đã làm vợ chồng Kipling phải bỏ ngôi nhà xinh xắn ở Vermont cho tới chết.
000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Tôi hỏi có buồn vì cụt tay không, người đó đáp: "Không, ít khi tôi nghĩ đến điều ấy lắm. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng.
Song bác sĩ nóng nảy ngắt lời ngay: "Cái gì vậy, cô Olga K Jarvey? Phải can đảm lên chớ! Nếu cứ la hét như vậy thì mau chết lắm. Chao ôi! Vậy mà đã có những kẻ điên bỏ mỗi năm sáu tỷ Mỹ kim để cá ngựa, nghĩa là sáu lần số quốc trái của Mỹ năm 1910! Nếu họ chưa xét đi xét lại mà đã viết thư khuyên, bạn đừng thèm nghe.