Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Tay tiếp tục thả giấy vào. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.