Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Nhưng tôi không quen phản đối. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.