Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Đang định đứng lên đi ăn.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Nó cũng không thích tôi lắm. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Tôi không hề phản đối.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.