Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Cô không dám nhìn vào ai.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.