Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Phải thiệp thế, biết khéo léo, có lòng hòa giải và khoan hồng, tự đặt mình vào địa vị đối thủ của ta mới có thể thu phục họ được. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho.
theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy".
Trong những bảo vật đó, có khả năng huyền diệu khích lệ người khác bằng những lời khuyến khích thành thật và khả năng làm cho họ biết những năng lực tiềm tàng của họ. Hoàng đế đùng đùng cơn giận: Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ.
Làm việc trong một phòng như phòng này thực là một cái thú. "Mới trông thấy tôi, ông Mahomey nói, ông S. Chúng ta cùng xét lại xem.
nhảy chồm chồm lên, vừa chạy lại tôi vừa giơ quả đấm vừa la, mạt sát máy của tôi rồi kết luận: Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục". Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.
Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Ông sẽ không thu được một đồng nào hết, vì tôi không đủ sức trả giá ông định, sẽ đi mướn nơi khác để diễn thuyết. Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Rất giản dị: là phải có lòng ao ước thiết tha muốn tìm hiểu thêm, muốn học thêm, và một cường chí quyết bồi bổ năng lực xử thế dụng nhân của mình.
Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa". Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi.
Rồi lại không tiếc lời cám ơn. Cái ảo thuật của lời khen đó có nên dùng trong gia đình không? Tôi tưởng không có nơi nào người ta cần dùng nó - mà cũng xao nhãng nó - bằng trong gia đình. (Tôi không cần biết điều ông muốn.
Hiện tôi còn giữ một bức thư của ông Edward L. còn cần phải học rất nhiều. Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng.
Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta: Một lần, tôi diễn thuyết trước máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott, tác giả cuốn "Các tiểu thư". Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen.