Sa Saori

Bố già nứng quá liền vào phòng giở trò con gái tuổi 18

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là thống đốc của tiểu bang Georgie! Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.

    "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát. Bà cô Edith cũng vậy. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác.

    Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm". Hôm sau gặp họ, tôi hỏi: "Hồi hôm, ông có nghĩ tới lời tôi khuyên nhủ không?" Họ đáp: "Vừa đặt mình tôi đã ngủ rồi, thành thử không nghĩ tới được". Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích.

    Có thể như thế kia, có thể như thế nọ. Muốn vậy, tôi đi lượm hàng chục cuốn dạy cách nói trước công chúng và bỏ mất một năm để chuyển những ý của họ sang bản thảo của tôi. Dù chẳng được như vậy thì bạn cũng đở mệt nhiều, vui vẻ hưởng những giờ nhàn rỗi.

    "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát. Thí dụ ông John Palmer. Chúng ta sẽ gây ra những xung đột bất tận trong thâm tâm ta, chúng ta sẽ lo lắng, khổ sở, cáu kỉnh và bị bệnh thần kinh.

    Nào: "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào: "thế là hết hy vọng". Chúng ta sẽ không làm khác họ được. Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn.

    Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi. Những ảnh hưởng của ưu tư tai hại cho tinh thần, cơ thể ra sao?

    Mỗi giờ chỉ vỏn vẹn có năm xu. Đó là chuyện của bà Thehna Thompson ở Nữu Ước. "Tôi giúp nhiều bạn làm bài dịch và bài luận, có khi làm sẵn cả bài cho nữa.

    Để tìm tài liệu cuốn này, tôi phỏng vấn nhiều nhà doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ. Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất. Nếu không thì có lẽ tôi đã vùng vẫy, do dự để rồi đâm quàng đấm xiên dưới xô đẩy của tình thế.

    Còn người vợ ông ta thì bỗng bị chứng sưng khớp xương hành dữ dội, thuốc thang, kiêng cử thế nào cũng không bớt, mãi cho tới khi tài chính trong nhà được phong túc hơn thì bệnh mới tuần tự mà lui. Má tôi hỏi: "Dale, cái gì mà khóc vậy?" Tôi sụt sùi đáp: "Con sợ sắp bị chôn sống". Mỗi sáng khi tỉnh dậy, tôi tự bắt tôi kiểm điểm lại mọi lý do để tôi phải sung sướng: Trong người không đau đớn; được nghe những điệu nhạc êm đẹp phát ra từ máy truyền thanh; có những bạn tốt.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap