Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Dù trái tim đương bề bộn. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.
Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Ông anh cũng làm theo.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Em gọi mãi không dậy. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Hoặc có nhưng không nhiều. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.