Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Giữa đời sống và nghệ thuật. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Tôi tống vào thùng rác.
À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Để tránh những hận thù.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Giữa đầm lầy thông tin. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Nhà văn nhắm mắt lại.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Có người quay lưng lại ngắm hoa.