Sa Saori

Học trò ngon thế này thầy giáo sao chịu nổi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Không không cần gì cần ai nữa. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.

    Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Viết là một lao động kỳ diệu.

    Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Tôi có làm gì ám muội đâu.

    Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.

    Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.

    Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.

    Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.

    Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Mà bác thì dùng toàn công thức. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.

    Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.

    Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap