Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Cũng có hôm ngủ khá say. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Dùng cứt thì không hay lắm. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Bạn không mong bác đọc lắm. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.