Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Rồi đặt đĩa lên bàn, chị thở dài, ngây ngô nói: "Thưa bà, thiệt tôi không bao giờ ngờ như vậy". Một khi bạn đã định kỹ những hành vi đẹp đẽ, cao cả, bạn muốn làm thì tự nhiên ngày tháng sẽ đưa cơ hội thuận tiện tới lần lần cho bạn thực hiện được ý bạn.
Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. La Rochefoucauld nói: "Ta tỏ ra vẻ hơn bạn, thì bạn sẽ thành kẻ thù của ta; chịu nhường bạn, thì bạn sẽ liên kết với ta". Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ.
Trong công việc đó, đã có nhiều sự lạm dụng, nhiều sự đồi bại. Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu. Gia đình ít người mà cất ngôi nhà cực rộng lớn, mua chiếc xe hơi kiểu mới nhất, sắm bộ đồ cho hợp thời trang, khoe sự học hành tấn tới của con mình; cũng đều do thị dục đó hết. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết
Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Hồi sinh tiền, Lord Northchiffe, một trong những ông vua báo chí Anh, thấy trong một số báo in một tấm hình của ông mà không được hài lòng; ông bèn viết thư cho chủ nhiệm tờ báo. Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D. Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên không truyền lệnh.
Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện. Khi Roosevelt phải tiếp một người khách, thì cả buổi tối hôm trước ông nghiên cứu vấn đề mà ông biết khách ưa nói tới hơn hết. Trước khi cưới bà, ông làm vui lòng bà là một sự lịch thiệp; sau khi cưới rồi, nó là một sự cần thiết và một bảo đảm cho hạnh phúc trong gia đình.
Rồi tôi chỉ cho họ thấy rằng tôi đã chiều lòng họ, và tôi tin họ sẽ tận tâm báo đáp tôi trong dịp khác. Cách đây gần một thế kỷ, Lincoln nói: "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên.
Học thì sơ sài, cha bị giam thâu (thiếu nợ mà bị giam) và chính nó nghèo lắm, nhiều khi bị "lửa cơ đốt ruột". Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. "Vớ đắt tiền, nếu mày có phải bỏ tiền ra mua, mày mới tiếc của mà giữ gìn nó!".
Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi: "Bà có thuật gì mà người hầu tận tâm và khéo léo như vậy?". Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa".