- Cách đây vài dặm có một vùng đất hoang chưa hề được sử dụng. Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi. Chàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu: Ngày cứ tàn dần nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. - Ông cũng như ta đều biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ mang lại may mắn cho các hiệp sĩ mà thôi.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong hai ngàn năm qua. - Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa, tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa. Hãy bắt đầu ngay, bạn cũng có thể tạo ra may mắn cho chính mình.
Rồi tôi xin được làm bảo vệ ở một khách sạn hạng sang khác. Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống. Hông con ngựa tội nghiệp hằn đầy những lằn rôi rướm máu do những cú vút không thương tiếc của Nott.
Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn. Tôi đã từng nhìn qua hầu như tất cả các loại túi xách hồi còn làm ở các khách sạn sang trọng, vì thế tôi biết người giàu thích những loại túi nào.
Anh còn có thể làm được gì khác nữa chứ? Vì thế Nott leo lên ngựa và đi lang thang vô định mãi trong rừng, hy vọng rằng mình sẽ bỗng nhiên may mắn phát hiện được Cây Bốn Lá thần kỳ ở đâu đó. Thời gian chậm chạp trôi qua làm sự nóng lòng của Sid tăng lớn như lửa đốt. Đó là lý do vì sao hắn đã gạt ngươi và Nott để đảm bảo rằng một trong hai ngươi sẽ chết thay cho hắn.
Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩ hiệp và rất giỏi các phép thuật cùng với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người xa gần nể phục, kính trọng. Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ con cú của Morgana - mụ phù thủy hắc ám. Ngay sau đó, những hạt giống nhỏ lấp lánh như bọc vàng từ trên không trung bắt đầu rơi tỏa xuống khắp nơi theo cơn gió.
Ánh mắt cương nghị của chàng như bừng sáng lên hơn bao giờ hết: - Vì nếu ta không làm như vậy thì người sẽ không tin ta. Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này, chỉ mất vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi.
Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau. Đêm đen tỏa xuống bao phủ khắp khu rừng.
Sid hết lời cảm ơn thần Gnome. May mắn phải do mình tạo ra. Sid đứng yên lặng suy nghĩ.