Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Về sau chàng lại được Anh hoàng phong tước và khi mất người ta viết hai cuốn sách dày 1. Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh".
"Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà. Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri.
Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp. Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa". Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32].
Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh". Vì tôi ca tụng Đại tướng trên đài phát thanh, nên mụ ấy tố cáo Đại tướng đã thủ tiêu hết tám triệu Mỹ kim quyên cho người nghèo. Ông William James - người cha của khoa tâm lý hiện đại - viết thư cho một bạn thân là giáo sư Thomas Davison rằng càng về già ông càng thấy "không thể sống không có Thượng Đế" được.
Và khi thấy không thể trách móc hay doạ dẫm, đay nghiến để họ thường lại thăm mình thì bà "lên cơn" đau tim. Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được.
Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Hadfield, viết câu này trong cuốn Tâm lý của uy quyền: "Cảm tưởng mệt nhọc của ta phần lớn do tinh thần mà có. Tôi xin tiết lộ câu chyện về cô như cô đã thuật với tôi:
Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi. Về vấn đề tiền bạc cũng vậy, đừng hy vọng gì hơn. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà".
Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu. Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy. Khi người ta bầu ông vào Uỷ ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ.
Tri thức chị sẽ phát triển và chị sẽ trở nên thành thực sự với chị sau mười tháng đó hơn là sau hai mươi lăm năm chị đã sống". Còn nhiều hoạt động khác nữa. Có người nói: "Điều đó dễ lắm.
Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không?