Kế hoạch tài chính và thành công trong tâm thức của bạn là gì, và nó đã vô thức đưa bạn đến những kết quả ra sao? Nó được cài đặt để đưa bạn đến thành công, đến cuộc sống tầm thường hay đến tình trạng thất bại về tài chính? Bạn được lập trình để đánh vật với tiền bạc hay để kiếm tiền một cách dễ dàng? Vậy cảm giác ấy sẽ ra sao nếu bạn muốn cho, nhưng người khác không sẵn sàng đón nhận? Đa số mọi người khẳng định rằng cảm giác đó thật kinh khủng. Người giàu coi mỗi đô-la như một “hạt giống” có thể gieo trồng để thu hoạch hàng trăm đô-la khác, rồi chúng có thể được gieo trồng tiếp nhằm cho thu hoạch hàng nghìn đô-la khác nữa.
Đa số mọi người đều hiểu rằng chúng ta là những tạo vật của thói quen, nhưng không mấy ai nhận ra rằng luôn tồn tại hai loại thói quen đối lập nhau: thói quen thực hiện và thói quen không thực hiện. Anh ta cứ gọi, gọi mãi. Còn trong kinh doanh, bạn đã từng nghe về một kẻ bỏ tiền đầu tư vào một mảnh đất ở tận nơi khỉ ho cò gáy vùng ngoại ô, và mười năm sau có một tập đoàn lớn quyết định xây trung tâm mua sắm hay cao ốc văn phòng trên mảnh đất đó? Nhà đầu tư này trong phút chốc trở nên giàu có.
Đã đến lúc bạn lấy lại sức mạnh và kiến thức của mình để tạo ra mọi thứ trong đời bạn và cả mọi thứ không có trong đó nữa. Chúng tôi dường như không tiến lên được. Lý do tiếp theo là việc làm giàu thật khó khăn khi các khoản thuế đã chiếm gần một nửa số tiền bạn kiếm được.
Cuối cùng, tôi khuyên các bạn chấp nhận từ bỏ khái niệm đúng đắn! Điều tôi muốn nói là các bạn chịu từ bỏ việc làm theo cách của bạn. Tuy nhiên, dù là “bàn tay Midas” hay “cái hôn tử thần” thì chúng đều là hệ quả của các kế hoạch tài chính trong tâm thức. Đúng là như thế rồi, nhưng trong khi họ “vẫn đang chuẩn bị sẵn sàng”, người giàu đã nhanh chóng nhảy vào, nhảy ra, và kiếm thêm một khoản hời lớn.
Theo tôi, ai cũng có thể xây dựng một mô hình hay tổ chức một công việc kinh doanh riêng, dù là toàn thời gian hay bán thời gian. Định luật về Thu nhập: “Thu nhập của bạn tỷ lệ thuận với giá trị mà bạn bỏ ra, tùy theo tình trạng thị trường”. Ultimate Leadership Camp dành cho những người muốn theo đuổi việc trở thành một nhà lãnh đạo hay muốn hoàn thiện kỹ năng lãnh đạo của bản thân.
Bạn lại nhấn phím in và lỗi ấy lại xuất hiện một lần nữa! Bạn thốt lên vì sững sờ pha lẫn kinh ngạc “có chuyện gì thế này? Hay là mình bị hoa mắt?”. Tất cả tựu trung vào điều này: Nếu kế hoạch tài chính trong tâm thức bạn không được “cài đặt” để hướng đến sự thành công, thì tất cả những gì bạn học được, những gì bạn biết, và cả những gì bạn làm đều không giúp được gì nhiều cho bạn! Nếu kết quả là 6 hay thấp hơn, hãy ngừng chào bán sản phẩm hay dịch vụ đó và bắt đầu bán những gì bạn thật sự tin tưởng.
Nhưng một trong những nguyên do khiến tôi tin rằng tôi có thể khẳng định chắc chắn như vậy là vì tôi đã từng có nhiều trải nghiệm trong cả ba phía của cái hàng rào vô hình giữa sự thoải mái với giàu có và nghèo túng mà ai cũng biết đó. Thời điểm duy nhất mà bạn đang thật sự lớn lên là lúc bạn không cảm thấy thoải mái. Thế điều gì trong những điều trên đã xảy ra với tôi? Trong thời gian ở tiệm bánh Mother Butlers, tôi không thể chịu được mùi hay nhìn thấy bóng dáng những cái bánh ngọt.
Tuy nhiên, tôi tin rằng có một tác động nhất định của ỵếu tố mà mọi người vẫn gọi là sự may mắn trong việc làm giàu, hoặc với việc trở nên thành công trong bất cứ lĩnh vực nào. Chính xác là vì mọi người không thực sự cam kết trở nên giàu có nên họ không giàu có, và phần lớn sẽ không bao giờ giàu có. Hãy nghĩ mà xem, làm sao bạn có thể cho nếu không có ai nhận? Cả hai vế phải nằm trong trạng thái cân bằng tuyệt đối là 50/50.
Và vì thế họ mới dẫn dắt được những doanh nghiệp lớn và có nhiều người cùng làm việc với họ. Vì vậy tôi yêu cầu mỗi lần bạn đọc hết một quy tắc trong cuốn sách này, bạn hãy đặt tay lên ngực trái và nói một “lời tuyên bố”, rồi chỉ tay lên đầu và nói một “lời tuyên bố” khác. Tập thoát ra khỏi vùng thoải mái của bạn.
Nếu bạn muốn trở nên giàu có và thành công, bạn phải là một “chiến binh”, nghĩa là bạn phải sẵn sàng hành động bất chấp mọi trở ngại. Tôi đã quan sát thấy quá nhiều người chơi quá nhỏ, và quá nhiều người cho phép cái tôi dựa trên nỗi sợ hãi điều khiển mình. Tôi đã từng cực kỳ túng quẫn, đến mức đã phải vay một đô-la để đổ xăng.