Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Mà bác thì dùng toàn công thức.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Tôi làm độc giả cho tôi. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.