Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Đó là hạn chế của bạn. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.