Bỗng chị bị tuột mất dép. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Không không cần gì cần ai nữa.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Không ngủ cũng phải nằm.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.