Tôi đáp: “Tôi không có ý định trả tiền cho khoảng thời gian mà cô bỏ ra. Con có việc muốn nói với cha mẹ. thái “tôi không cần thiết làm những trò như thế”.
Đã đến lúc bạn bắt đầu chơi trò chơi cuộc đời theo cách “lớn”. Nhờ đó bạn có thể nhận ra khi nào bạn đang suy nghĩ như người nghèo và như người trung lưu để có ý thức chuyển sang và tập trung suy nghĩ như người giàu. Cuối cùng, họ tự nói với mình: “Tôi đã quá mệt mỏi vì giận dữ và căng thẳng.
Đó chính là cách nghĩ dẫn bạn đến kết cục đen tối: trở thành người thất bại. Nhưng để làm được điều đó, bạn sẽ phải đào xới bên dưới lòng đất giúp cho rễ cây phát triển tốt hơn. Sự khác biệt giữa lời tuyên bố với lời khẳng định là không lớn, nhưng theo tôi là rất mạnh.
Viết ra mục tiêu “chơi để thắng” của bạn là: Cô chợt hiểu ra vì sao cô tiêu hết tiền. Nếu bạn tốt bụng, tiền sẽ cho bạn cơ hội để trở nên tốt bụng hơn.
Bạn có hiểu lập luận của tôi chứ? Khi sự thoải mái được bạn ưu tiên, nghĩa là bạn đang lệ thuộc vào nỗi sợ hãi của mình đấy. Giờ cha mẹ tôi đã nghỉ hưu và sống rất thoải mái, nhưng tôi bảo đảm rằng nếu không có vụ mua bán bất động sản này, thì đến tận hôm nay họ vẫn sẽ sống rất đạm bạc. Tại các buổi đào tạo Tư Duy Triệu Phú, một trong những câu hỏi mà tôi hay đặt ra cho người tham dự là: “Đâu là những điểm tiêu cực của sự giàu có hay việc cố gắng làm giàu?”.
Đối với hầu hết mọi người, việc mua sắm để có cảm giác thỏa mãn tức thời không gì khác hơn là một cố gắng vô vọng để che giấu sự bất mãn của chúng ta trong cuộc sống. Bạn sẽ sớm nhận ra đó là một cách nghĩ có hại cho bạn ra sao. Tôi ở đó với sứ mệnh học việc kinh doanh; Tôi rất biết ơn vì đã có cơ hội để học bằng “vé” của người khác và kiếm thêm mấy xu tiền túi để khởi đầu.
Ông đến nhà cha mẹ tôi chơi bài cùng các bạn và để ý đến tôi khi đang đi ngang qua sân. Tôi từng nghe câu hỏi này cả trăm lần mỗi tuần khi tôi hướng dẫn các khóa học. Chuyện đó thường xuyên xảy ra và dường như căn nguyên của sự biến động trái ngược này xuất phát từ thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, thực tế là đa số mọi người không thật sự muốn giàu. Họ không phải chỉ trả lương, mà còn phải nộp một khoản tiền không nhỏ cho nhà nước, trung bình vào khoảng 25% hoặc hơn, trên tổng số lương nhân viên được nhận, chưa kể các chi phí phúc lợi khác mà nhân viên được hưởng. Họ dành gần như toàn bộ thời gian và sinh lực chỉ để làm mỗi một việc là chê bai, trách móc, than phiền, chứ hiếm khi đề ra bất cứ sáng kiến nào nhằm giảm bớt khó khăn, chứ đừng nói đến việc làm sao cho rắc rối không “đến hẹn lại lên”.
Ông nói: “Tôi thật không hiểu. Sự kiện cá nhân cụ thể: Bạn đã trải nghiệm những gì khi còn nhỏ? Cảm ơn vũ trụ, cảm ơn, cảm ơn”.
Vì vậy, giống như bạn có thể làm với máy tính cá nhân: nếu bạn thay đổi nội dung chương trình đã lập sẵn thì bạn đã tạo một bước tiến quan trọng để thay đổi kết quả của mình. Anh ta thuật lại chính xác “bài phát biểu” của tôi cho các bạn của anh ở đầu dây bên kia. Tôi không muốn nói rằng kinh doanh dịch vụ cá nhân là không nên.