Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy. Nếu chưa bao giờ bạn làm được ly nước ngon lành bằng trái chanh số phận đã mang lại, thì bạn cũng thử xem nào? Bạn hãy cố gắng, vì rủi có thua, bạn cũng chẳng mất gì, nhưng nếu được thì bạn sẽ vô cùng hạnh phúc. Khi theo các buổi học, tôi đã ghi được những quan điểm sau đây và xin đem cống hiến các bà nội trợ:
Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi. Trong cuốn Tội gì mà chịu mệt, tác giả Daniel Josselyn có viết rằng: "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không được làm gì. Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả.
Lúc nào rảnh thì viết tiểu sử các danh nhân hoặc những loại sách thiết thực như cuốn bạn đương đọc đây. Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Tôi liệng bức thư vào sọt rác và cám ơn ông Tơ không xe tôi với con người ấy.
Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết. Dùng một người thông ngôn để rán giảng cho y thì chỉ làm cho y thêm nổi giận và có thể đưa tôi đến chỗ chết được, vì y tính vốn độc ác lắm, sẽ không cho tôi giảng giải gì hết mà giam ngay tôi vào "nhà cầu". Đây là một sự thật lạ lùng và bi đát: Hàng triệu người không bao giờ nghĩ tới việc tiêu phí một đồng bạc mà luôn luôn phí phạm năng lực của mình một cách vô tư, y như anh lính thuỷ, khi tàu cập bến được tháo cũi xổ lồng vậy.
Chúng ôi mời bệnh nhân đến đây để họ có dịp bày tỏ những buồn phiền của họ, cho đến khi họ thấy tâm thần nhẹ đi thì thôi. Bà hãy ngồi thẳng tắp trên ghế như một pho tượng Ai Cập hai bàn tay úp xuống hai đùi. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc.
Nói chẳng riêng một ai, một người nhức đầu trong năm phút thấy mình đau đớn gấp trăm ngàn lần khi được tin bạn hay là tôi chết. Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không? Tôi xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải là đừng "nghĩ".
Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39].
Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Cha mẹ lớn tuổi gấp đôi ta nhờ kinh nghiệm, từng trải, tất khôn hơn ta nhiều. Và bắt tôi mặc quần áo dài, rộng.
Cho nên tôi nhứt quyết sáng hôm sau, việc đầu tiên là lại kiếm ông luật sư. Chẳng hạn, tôi nhớ lần chúng tôi lái xe từ Albuquerque ở New Mexico tới Carlsbad. "Không có thời gian để lo lắng!" Chính ông Winston Churrchill cũng nói vậy khi ông làm việc 18 giờ một ngày trong những tháng nguy kịch nhất hồi chiến tranh.
Một hôm ông viết vào nhật ký như vậy: "Hôm nay tôi sắp gặp những kẻ đa ngôn, những kẻ ích kỷ, tự phụ và vô ơn bạc nghĩa. Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi?