Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy. Tôi cũng lại thấy rằng vui vẻ làm thì công việc mau xong, thành thử bây giờ ít khi tôi phải ở lại trễ. Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh.
Ấy vậy mà sau này tôi đã kiếm được một phưng pháp kết qủa đúng như thế. Tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta bằng cách theo một chương trình hằng ngày để có thể có những tư tưởng vui vẻ và kiến thiết. Ông William James - người cha của khoa tâm lý hiện đại - viết thư cho một bạn thân là giáo sư Thomas Davison rằng càng về già ông càng thấy "không thể sống không có Thượng Đế" được.
Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn. Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi. Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được.
"Phải khinh hẳn những chuyện lặt vặt, đừng để nó làm ta điên đảo. Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô". Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá.
Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào.
Nhưng khi ông cố gắng làm cho người này vừa lòng thì lại làm người khác mất lòng, sau ông mới khám phá ra rằng: "Càng tìm cách tránh chỉ trích, lại càng làm cho nhiều người ghét". Tự nhắc đi nhắc lại: "Sự bình tĩnh trong tâm hồn, hạnh phúc, sức khoẻ của tôi và có lẽ cả lợi tức của tôi nữa, một phần lớn sẽ do tôi áp dụng hay không chân lý cũ kỹ nhưng vĩnh viễn hiển nhiên dạy trong cuốn này". Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.
Người đàn bà lang thang mà Bill Ellis đuổi đi đó ảnh hưởng tới tư tưởng của thế giới hơn hết thảy những người đàn bà khác. Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. "Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa.
Mấy năm trước, tờ tuần báo "Chiều thứ bảy" viết: "Một người đàn bà goá, không có kinh nghiệm về buôn bán, không có một nhà ngân hàng nào khuyên bảo, mà lại đi nghe lời đường mật của một nhà buôn, bỏ tiền bảo hiểm ra làm ăn, hoặc trữ hàng, thì mau sạt nghiệp vô cùng. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít. Bạn có thể bao giờ ôm vào lòng một con mèo đương ngủ ngoài nắng không? Khi nhắc nó lên, bạn có thấy đầu đuôi cho tới chân nó rũ xuống như cái khăn ướt không? Các du già ở Ấn Độ nói rằng chúng ta phải nghiên cứu con mèo để học nghê thuật nghỉ ngơi tuyệt khéo của nó.
Dưới đây là lời khuyên rất minh triết của một trong những tâm lý gia tôi ngưỡng mộ nhất, ông William James: "Chịu thuận với hoàn cảnh đi. Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng.
Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Chúng tôi vô cùng kinh khủng. Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".