Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài trăm đồng bạc vốn. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ.
Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm. Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình. Mới rồi, trong tờ báo New york Herald Tribune, một hãng nọ có đăng quảng cáo cần một người có tài năng và kinh nghiệm đặc biệt.
Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này: Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Thần tự thấy xấu hổ, vì chẳng biết chút chi về hóa học và vật lý học, không thể phân tích được một vấn đề giản dị nhất của khoa học.
Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Hồi ông Wilson làm Tổng thống Mỹ quốc, đại tá House đã có rất nhiều ảnh hưởng trong các quyết định của Tổng thống cả trong phạm vi quốc gia lẫn quốc tế.
Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen. Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám. Tôi do kinh nghiệm mà biết rằng sau khi đọc bức thư đó, có vài bạn đã dùng phương pháp đó như cái máy thiếu hẳn vẻ tự nhiên: họ không dùng những lời khen tặng thành thật mà lại dùng một lối nịnh hót dối trá và ti tiện.
Tóm lại, nếu bạn muốn cho ai phát triển một đức tính nào, bạn nên hành động như đức tính đó đã là một đặc sắc rõ ràng nhất của người đó. Ông trả lời bằng mấy dòng sau này: "Bạn cứ để người đó nói cho thỏa thích".
Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Và chị xứng đáng thiệt.
Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng. Tôi muốn xin ông giúp tôi như vầy: 1. Nhưng tôi cũng hiểu thầy.
Tôi chắc chắn cứ đúng luật thì tôi phải thắng trong vụ kiện đó và lần đó tôi cãi hùng hồn hơn bao giờ hết. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi.
Cả châu u giận dữ ồn ào, như bầy ong vẽ vỡ tổ. Anh Emile săn sóc đủ mọi bề. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy".