Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy. Trong những chương trình của tôi trên truyền hình, tôi đã trò chuyện với rất nhiều người nổi tiếng ở mọi lĩnh vực. Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay.
Nghị sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật Quyền miễn tuân theo luật chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày hay không. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì tôi thật sự không biết mình phải nói gì.
Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Và còn vô số việc cần thiết khác phải luyện tập… Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra.
Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Thật là khó khăn và rắc rối.
Tôi thi hành nhiệm vụ của mình trong hai mươi phút, mời Sergio lên hát và ngồi yêu cho đến giờ ra về. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt. Nhất là khi họ bị động vì sự quá nổi tiếng của anh ấy (hay cô ấy).
Sáng sớm Chủ Nhật, Burns gọi điện cho Benny: Tối nay tớ sẽ sang chở cậu. Sau đó, anh ta qua đời. Tôi chỉ nói để giúp vui khán giả.
Khi quá khắc sâu, lo lắng về một điều gì đó nghĩa là ta đang mang một nỗi ám ảnh. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng. Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob.
Bạn thấy đấy, tôi luôn nắm lấy mọi cơ hội để rèn luyện kỹ năng nói của mình phải không? Mục tiêu của tôi ư? Nhất định phải trở thành một phát thanh viên giỏi! Vì thế tôi thường tự nhủ phải học tập ở Ted Williams tính quyết tâm, thấy việc gì cần làm thì làm đến cùng. Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước.
Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Đừng chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng. Bạn có thể tha hồ tán gẫu với người mới quen về cô dâu, về chú rể, về những việc đang diễn ra trong bữa tiệc… Anh có biết họ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu không? Anh quen với bên đàng trai như thế nào? Có rất nhiều, rất nhiều đề tài để bạn trò chuyện.
Không khí hội nghị rất sôi động. Nhưng thật sự tôi đã bỏ phiếu cho ông. Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao.