Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Mất mất người kể chuyện. Tự do hay không là ở mình.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.