Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Và cô bạn ấy phá lên cười. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.