Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Đường thông hè thoáng. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.