Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Nó cũng như tình yêu thương. Đúng là chuyện thường.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Nó tan chảy, tan chảy. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Mà bác thì dùng toàn công thức.