"Một năm nằm trêm giường như một kẻ tàn tật và rất có thể chết vẫn hoàn chết!". Chúng ta, bạn và tôi, cũng nên hoan nghênh loại chỉ trích ấy, vì chúng ta không hy vọng gì trong bốn lần hành động mà không có lần nào lầm lạc hết. Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm.
Ông nói: Nghe lời ấy tôi hiểu ra ngay nên tự hỏi rồi tự đáp những câu này: Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh.
Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al. Mấy năm trước, anh Harlan A. Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày.
Thử suy xét việc đó xem nào. Tôi rất sợ có khách đến chơi. Đừng để vợ con lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn.
Tôi làm những việc mà tôi có thể làm được, không tiếc công tiếc lực và tôi sẽ làm cho kỳ được. Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp. Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".
Ngay bấy giờ tôi đã được biết chồng tôi là Hải quân trung tá Robert Raleigh Yates vô sự. Nhờ vậy, ông có thể làm việc đến nửa đêm. Rồi lên giường ngủ say, quên hết ưu tư.
Nhờ vậy, ngày đầu bà ta đã kha khá. Nếu chúng ta muốn "làm những nghĩa cử tốt đẹp cho kẻ khác - như Dreiser đã khuyên - thì chung ta hãy làm mau đi. Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy.
141 Mỹ kim, mà con số ấy chính là lợi tức của ông vậy. Nói một cách khác, họ muốn đi du lịch trên đường đời, nhưng trễ tàu, nên đời họ hoá ra nhỏ mọn, vô ích, khiến họ chạy đi kiếm một nhà chuyên trị bệnh thần kinh. Người thợ làm việc bằng tay chân sẽ tăng hiệu quả nếu người đó được nghỉ tay nhiều hơn.
Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ. Bức thư của ba tôi làm tôi tức giận. Đó là kinh nghiệm của ông Frank J.
Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé. Và, dù sao, không có sức mạnh nào, oai quyền nào đem lại được dĩ vãng trở về với bạn. Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!".