Có phải thế cậu Tarkad? Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận. Thành Babylon vẫn kiên cố trước bất kỳ một sức mạnh quân sự nào.
Ông cảm thấy thật xót xa nên chìa cho anh ta một cái bánh. Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng: Cạnh đó là ngôi tháp Đền Chuông đồ sộ được phủ sơn trắng toát.
Nếu vào trong quán, không lẽ anh ngồi nhìn Dabasir ăn uống một cách ngon lành còn mình ngồi không với cái bụng đang đói meo như vậy. – Bà Sira tâm sự - Gia đình cha mẹ ruột tôi rất giàu có, nên cho tôi một số vốn khá lớn. Nhưng vì bà ấy mang vật này đến để bảo đảm, nên tôi không thể từ chối được.
Ông không ăn được nhiều, chỉ nuốt được một ít để cầm hơi qua ngày. - Tại sao bà lại lo lắng đến những chuyện điên rồ của ông ấy chứ. Cháu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trả hết ơn của ông khi ông kể cho cháu nghe bí quyết thành công của ông cháu, và hết lòng giúp đỡ cháu.
Tôi không biết phương hướng nào dẫn đến Babylon, nên cứ nhắm mắt đi bừa trong sa mạc. Mình phải làm sao để giúp cậu ta khôi phục sự nghiệp kinh doanh của gia đình, vốn đã bị cha của cậu ta làm cho suy sụp?" Trời đất xui khiến thế nào tôi lại được gặp cậu ở đây.
Ông Arkad còn sẵn sàng cho những lời khuyên khôn ngoan và hướng dẫn họ đầu tư tiền bạc như thế nào để sinh lợi một cách an toàn nhất. Một ngày nọ, cha tôi hồ hởi tìm đến và thuyết phục tôi tham gia vào một vụ đầu tư. Trong thành có những con đường, phố xá và nhiều cửa hàng lớn cố định.
Ông ấy đã thế chấp tất cả đất đai và gia súc để có vốn hỗ trợ cho việc kinh doanh của con trai mình. Những đồng tiền cháu tiết kiệm được sẽ là hạt mầm của cây giàu có. - Anh có cho phép người chị của anh mạo hiểm với số tiền mà có thể anh phải dành dụm trong suốt năm mươi năm làm việc cực nhọc bên cái lò nấu đồng, chỉ để cho chồng của chị ta có được kinh nghiệm trở thành một thương gia không?
Ông Sharru Nada đã khá cao tuổi, nhưng vẫn tỏ ra tinh nhạy và luôn vui vẻ, hòa nhã với mọi người. GEORGE SAMUEL CLASON sinh ngày 17 tháng 11 năm 1874 tại Louisiana, bang Missouri, Mỹ. Sau đó, đồng sẽ được đưa về và dự trữ ở Nineveh.
Cháu thấy đấy, chính trong thời kỳ bi đát nhất của cuộc đời, công việc vẫn luôn chứng tỏ là người bạn tốt nhất của ông. Và những khoản chi tiêu này có thể vượt quá khả năng chi trả của các bạn. Nhưng rồi nhớ lại lần gặp Zabado thê thảm trên tường thành ngày trước, ông biết là kế hoạch đó không thể được.
Tôi chỉ biết hướng đến bà để tìm một chút cảm thông giữa những con người với nhau. Họ là những người thu mua gia súc giống tôi. Tài sản của ta rất lớn, nhưng ta e rằng mình không thể tiếp tục trông nom được nữa.