Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Nhưng không phải sở thích. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Cái thùng rác lở loét hơn. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Hoặc sẽ bắt mình quên. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.