Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới.
Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ. Nghĩa là: Đừng tranh biện với người khác, dù người đó là khách hàng, hay là bạn trăm năm, là kẻ thù của mình. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.
Cô muốn cho cháu chiếc xe này". Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ. Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình".
Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Lần sau, nếu ông đi ngang, xin mời ông vô chơi, chúng ta bàn luận lâu về chuyện đó. Vậy mà mỗi tháng ông đọc hết những điều lệ bảo hiểm của công ty ông, tháng nào cũng vậy, hết năm này qua năm khác.
Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên.
Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm. Hết bản này đến bản khác bị từ chối. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác.
Charlesschwab, người tin cẩn của Andrew Carnegie, ông vua Thép, có một người đốc công để cho thợ làm không hết số công việc đã định. Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Phương pháp ông giản dị lắm.
Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Khi ông chống lại thì bà phát cơn động kinh, lăn trên mặt đất, ngậm ở môi một ve thuốc phiện, thề sẽ tự tử hay dọa sẽ đâm đầu xuống giếng. Hội đồng quản trị hãng xe hơi xem xét kỹ các mẫu hàng rồi mời các người thay mặt đó lại một lần cuối cùng để bênh vực thứ hàng của họ.
Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Nhà chế tạo đó vẫn tiếp ông, nhưng không bao giờ mua giúp ông một kiểu nào hết, chỉ ngắm nghía kỹ những bức vẽ của ông rồi nói: Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông.
Tỏ ra tin cậy người đó đi, khen họ đi: Họ sẽ gắng sức phi thường để xứng đáng với lời khen của bạn. rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao". Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho".