Con mèo nằm trên nóc tivi. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Tôi chưa làm thế bao giờ.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Để người ta phải nể. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
- Ông quả là người biết lo xa. Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Cái đó phải tự do chứ ạ. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Bạn phân vân không biết chọn cái nào.