Hy vọng có thể hâm nóng lại. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Nhưng mà tôi ươm mầm. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Cớ gì mà không dám nói.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Đừng lỡ nhiều là được. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.