Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Chúng xèo xèo sền sệt. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Nhưng mà tôi bỏ học.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Còn quá nhiều điều để viết.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Một kẻ lạc loài vô cảm. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.