Sa Saori

Phang em sugar baby dáng ngon đụ cực giỏi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.

    Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Màu mận đương độ chín. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.

    Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.

    Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.

    Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Và rồi họ thả xe tôi ra.

    Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.

    Với họ, viết không có tị ti nào là học. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.

    Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…

    Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.

    Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap