Tôi thì cất lại trong đầu. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Để nấu cơm cho anh ăn. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.
Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.