Một số khác đề nghị tổ chức cuộc truy lùng kho báu hay đi săn thú dữ. Điều đầu tiên chàng làm là chạy ngay đến để báo với Merlin rằng mình đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ. Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.
- Và điều quan trọng hơn cả là chính anh không hề mong rằng mình sẽ tình cờ tìm ra cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận cho mình. Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. Chẳng ai nói lời nào.
Khi một người đã mất niềm tin trong việc tìm ra một điều gì đó thì rất tự nhiên anh ta sẽ cố mua nó từ người nào bán cho anh ta. Một thoáng suy nghĩ. Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày hôm sau mới bắt đầu làm cũng chẳng sao.
Và câu chuyện may mắn đã tình cờ đến với Jim. Chàng vừa rửa kiếm vừa vui mừng nhìn dòng suối nhỏ đang chảy về. Ta sẽ mang nó về đây.
Vấn đề là ở chỗ hầu hết mọi người đều nghĩ rằng may mắn sẽ đến với họ mà họ không cần phải làm bất cứ điều gì cả. Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max: Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi có,mà tôi luôn nhớ về.
Ngay ngày đầu tiên thần Gnome đã nói với ta là không có cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này cả, và chắc là thế thật. Đừng làm mất thì giờ của ta. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá.
Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn. - Khoan đã, khoan dã - Nott chen ngang - Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi. Đất ở chỗ cây bốn lá mọc luôn cần trong tình trạng đầy nước.
Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng. Xa xa một chút, Nott thấy Sid đang nằm nghỉ với thanh kiếm trên tay, kế bên là con bạch mã được buộc vào một gốc cây đang canh chừng giấc ngủ cho Sid. Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó.
Sao mà hai người lại gặp được nhau sau ngần ấy năm biệt tích nhỉ? Thật là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Năm phút nữa lại trôi qua. Sáng hôm sau, Sid thức dậy trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa. Họ không hề biết đó là những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ, ngược lại họ còn hết sức bực bội vì chúng. Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm.