Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Tất cả đều không sâu đậm. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Tôi yêu và thương bác tôi. Mọi người còn lo cho bác nữa. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Thật ra, có gì để mất đâu. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Nhưng lại muốn súc tích.