Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Chúng tôi mò mãi không thấy. Âm thanh lắng hẳn đi.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.