Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Ôi! Những tiếng còi xe. Cũng thành thói quen rồi. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Tôi không có nghị lực. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.