Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm.
Bạn không mong bác đọc lắm. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Chẳng có gì đáng bực cả. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Bình thản và mệt mỏi.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Sáng được bác cho ngủ bù. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Cần quái gì sự thật và lí do. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Không phải là rứt tung. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Giữa hiện thực và huyền ảo.