Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Bạn chưa làm được gì cho họ. Lúc đó tôi không có nhà.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.