Hoặc có nhưng không nhiều. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Để đỡ tình cờ lặp lại. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Bạn không mong bác đọc lắm.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Tôi thấy thế là tốt. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Là người thì nên thế.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Hai khoang thiện, ác.