Lúc đó, đầu óc bị cạo trọc và mặc quần áo tù nhân nên trông tôi không khác gì những người nô lệ. Ngay cả cháu cũng vậy, ta có thể đặt niềm tin vào cháu chứ? – Sharru Nada nhìn thẳng vào mắt của Hadan Gula. Các bạn nên biết rằng, giờ đây ở Babylon có nhiều vàng hơn các bạn nghĩ và số vàng đó đủ cho tất cả mọi người.
- Muốn giữ túi tiền luôn rủng rỉnh, các bạn cần nghiêm chỉnh thực hiện việc để dành một phần mười số tiền kiếm ra được. Đợt cướp bóc lần đầu tiên, chúng tôi gặp may nên đã thu về vô số vàng bạc, tơ lụa và những hàng hóa có giá trị khác. - Cha mẹ các anh sẽ nghĩ như thế nào khi nghe các anh nói đã tiêu pha lãng phí hay sử dụng một cách dại dột số tiền của mình, để rồi cuối cùng vẫn phải sống một cuộc sống đói nghèo, cơ cực.
- Than ôi! Cháu và cha cháu không có tài làm ra vàng như ông nội của cháu. Thế là tôi quyết định phải tìm ra cách để làm giàu, và một khi tìm được rồi thì bắt bulàm, cần phải làm cho thật tốt. - Những kẻ đó muốn nói gì khi bảo nhà vua đang chờ chúng ta trên các tường thành?
Với kỹ năng điêu luyện và tinh thần hăng hái làm việc, tôi đã được trả tiền công cao hơn mà không cần phải đến gặp ông chủ để đòi tăng lương. Rồi tiền để mua thức ăn và các vật dụng trong nhà nữa! Vậy số tiền cháu kiếm được trong tháng vừa rồi có còn là của cháu hay không? Và số tiền thu nhập suốt cả năm qua, cháu có giữ lại được đồng nào không? Nếu tất cả tiền bạc mà cháu làm ra đã phải chi trả hết sạch như vậy, nghĩa là cháu không còn một chút tiền nào dành cho mình. – Nó đã cho chúng ta một bài học về sự khôn ngoan.
- Có thể những điều anh nói là sự thật, nhưng nếu tất cả mọi người đều làm đúng như thế thì sự giàu có liệu có đủ để dành cho tất cả mọi người không? Tôi ngủ thiếp đi và không hay biết gì cho đến khi những tia nắng của ngày mới chiếu trên mặt. - Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại.
Tôi phải sống! Bởi vì, tôi còn nhiều việc phải làm và phải trở thành một con người được mọi người kính trọng. Trong tâm trí, tôi vẫn luôn cố gắng vươn lên từ nghịch cảnh, nhưng thực tế tôi càng ngày càng rơi xuống vực thẳng. Vậy hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã chống lại tính ù lì của mình
Có một số người khác mà tôi cũng rất yên tâm khi cho họ vay tiền. Tuy nhiên, qua cơn giông trời lại sáng. - Con có thể điều khiển lạc đà quỳ xuống, có thể buộc đồ đạc lên lưng nó và dẫn nó đi nhiều ngày mà không mệt.
- Ý kiến của ông thế nào, hỡi ông Arkad đáng kính? Bởi vì ông là người giàu có nhất ở Babylon, nên nhiều người thường bảo ông là con người may mắn. Đồng thời, tôi cũng muốn giúp đỡ những chàng trai này, miễn họ có ý chí, quyết tâm làm việc, cũng giống như tôi lúc còn trẻ đã phát triển sự nghiệp bằng cách đi vay tiền như thế. Đó là xây dựng những đập nước và vô số những kênh đào nhỏ để dẫn nước từ con sông chính về khắp làng mạc, biến những vùng đất khô cằn thành vùng đất trồng trọt tốt.
Nghe thế, tôi trả lời với anh ta rằng, anh là một vị khách hàng vay tiền đáng thương nhất. Dabasir cũng không có ý chia sớt với anh chút gì cả, thậm chí cũng không đẩy cho anh một vụn nhỏ bán mì nhỏ, mà để nó rơi xuống sàn nhà. Trong tình cảnh này, tôi phải sống thui thủi một mình và tự chăm lo cho bản thân mình mà thôi.
Những lo lắng của bà Swasti là đúng. Một vài tiếng xì xào ngạc nhiên nổi lên và lan dần trong đám thực khách, còn Tarkad bắt đầu chú ý lắng nghe. Vì vậy, nếu chồng chị ấy ngỏ lời vay tiền, tôi sẽ hỏi anh ấy sử dụng số tiền này như thế nào?