Bà anh, một người rất bảo thủ đã cố “Chữa chạy” cho anh bằng phương pháp cổ truyền là cho uống tro nhanh, điều này làm anh bị đau não và bị liệt một phần cơ thể. Nếu chúng không gấp gáp lên thì sẽ quá trễ để chúng học được một điều gì đó từ thất bại đó. Có quá nhiều người lẵng phí năng lực của mình để trông đợi kết quả,thay vì chăm lo nguyên nhân”.
Một thứ nữa cũng là một phần của tuổi thơ chúng tôi, đó là “kết phe”. Cách ăn mặc của ông không giúp cải thiện hình dáng kì quặc cảu ông. TIẾN SĨ MAHATHIR PHÁT BIỂU TẠI CUỘC PHÁT ĐỘNG DỰ ÁN MALAYSIA-EVEREST’97
Trong cuộc tìm kiếm của cải vật chất, nhiều người đã quên béng những phẩm chất không sờ thấy được nhưng lại rất quan trọng này. Mỉa mai thay, quan nhiều thời đại, nhân loại chỉ học hỏi được nhiều điều từ các sai lầm. Ông là người sáng lập ra nhật báo « Murasoli » và viết hơn 100 quyển sách về các đề tài lịc sủ,xã hội và văn học.
Khi qua đời, ông đã để lại hơn 1300 bằng sáng chế. “Không kẻ khôn ngoan nào lại ao ước mình được trẻ hơn. Ta cảm thấy đau khi cơ bắp ta bị căng quá mức hay khi một điều gì đó sảy ra trog cơ thể chúng ta .
Trong 1 năm sau, ông đã làm việc như một nhà nhiếp ảnh cộng tác với các tờ báo và học những điều cơ bản về điện ảnh. Nếu không ai cho bạn việc làm, hãy tự tạo việc làm cho mình! Phải chăng chúng ta học đại học cho đến khi ra trường chỉ để tìm việc làm? Nếu đúng như thế thì ai sẽ là người tạo ra việc làm cho những người không tốt nghiệp đại học kém may mắn hơn ta? Chắc chắn sau đó, bạn chỉ có thể luôn cho rằng mình đang nghỉ nghơi và đăng giải khuây, và hãy quan sát tất cả những cái nhìn đố kị.
“Đau khổ đến để làm cho con người trở nên cao quý, để gội sạch tính nông cạn và để mở rộng tầm nhìn. Vì thế,tôi cứ giả vờ biết mọi thứ. Lửa càng nóng thì vàng càng tinh khiết hơn .
Đã quá muộn để thay đổi các kết quả sau này. Những kí ức lâu bền về các chiến thắng là điều đath được ở trong tim, không phải là ở nơi này hay nơi kia. Dường như vì một lí do nào đó mà người ta không hiểu được ý nghĩa thực sự của câu : “Gieo nhân gì gặp quả ấy”.
LÀ một người vợ và một người mẹ Nhật mẫu mực. “Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn đủ cha mẹ, dù một người bị mù, còn một người mắc bệnh tâm thần, khi một ngày nọ tôi nhìn thấy một đứa trẻ khóc trước một quan tài của cha mẹ chúng. Ông được gán cho biệt danh « kẻ vào tù ra khám ».
Chừng nào ta còn sống , ta còn nếm trải nỗi sầu khổ, buồn phiền và đau đớn. Sau hai tháng, vì tiền đã cạn, tôi đành trở về Malaysia và bắt đầu suy nghĩ xem mình có thể làm được gì. Nhưng hình như vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Và giờ tôi đã nổi tiếng. Có một ông già được gọi là Tái ông lần nọ mất một con ngựa. Ngày nay , thế giới yêu mến những người chiến thắng và kẻ thất bại không được chấp nhận.