Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Như bình mình chẳng hạn. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Mỗi con người trong Loài Người. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.