Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Cậu ấy là người tốt. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Đây là một thử thách nữa. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Nhưng nó không còn ở đó. Đó là một niềm an ủi.
Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.