Đọc bài tựa cuốn Đắc nhân tâm: bí quyết của thành công, bạn đã được biết qua về lối sống, mới đầu long đong, sau thành công rực rỡ của Dale Carnegie; ở đây chúng ta không nhắc lại nữa, chỉ kể cách ông viết cuốn Quẳng gánh lo đi. Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết. 000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết.
Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được. Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối. Nhưng ông ta đã lầm.
Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. Đứng vậy và về nhà đi". Nhưng về sau mỗi ngày một bớt.
Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh. Chúng ta không hiểu được những bí mật của cơ thể ta, của điện, của xe hơi, song chẳng phải vì vậy mà chúng ta không dùng và hưởng những vật ấy. Trời đã thưởng công tôi! .
Tại sao tôi lại gặp phải tai ương này? Tôi có làm điều gì ác đâu? Tôi nghẹn ngào khóc suốt một ngày. Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Công việc đó lúc này quan trọng vì y học đã trị được nhiều bệnh do vi trùng như bệnh đậu mùa, bệnh dịch tả, bệnh sốt rét và hàng chục bệnh khác đã giết hàng triệu mạng người.
Nói thế nghĩa là bà diệt ưu tư của bà chỉ trong một ngày, chứ không cần tới 14 ngày, nhờ bà nghĩ cách làm cho hai đứa trẻ mồ côi được vui sướng. Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Vất vả cả năm vì 30 Mỹ kim!
Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo. Những chứng khoán của Công ty ông, được Sở Hối đoái Nữu Ước cho là có giá trị. Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập.
Tôi đã có dịp gặp ông Bernard Baruch - viên cố vẫn chính thức của sáu vị Tổng thống Hoa Kỳ: Wilson, Harding, Coolidge, Hoover, Roosevelt và Truman. Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão. Tôi nghe bà kể lại chuyện ấy cả chục lần rồi.
Nếu có người nào thôi không kích tôi nữa thì tôi quên hẳn chuyện cũ đi liền". Tôi nhăn nhó, quạu quọ. Gilbert và Sullivan đã mua hớ chiếc còi của mình.
Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ".