Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi. Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời niên thiếu của tôi. Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật.
Tại sao thế? Có ai đó vừa bước chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay… Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Trong bất cứ cuộc trò chuyện nào cũng cần phải biết kiềm nén chính mình. Tôi rất kính nể Bob.
Nếu được nghe các chuyên gia khoa học kỹ thuật nói về những bước phát triển vượt bậc của nhân loại, bạn sẽ không khỏi giật mình. Rồi tôi lại vặn nhạc lên… và vặn nhạc xuống. Ông không chỉ chứng tỏ mình là một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại.
Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Trong những chương trình truyền hình, có lẽ tôi là MC sử dụng câu hỏi này nhiều nhất. Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm.
Kể từ lúc trở thành cầu thủ bóng chày đạt thành tích cao nhất trong vòng nửa thập niên qua, Ted Williams không bao giờ nhờ các phương tiện truyền thông tâng bốc mình, thậm chí từng ví các ký giả là những kỵ sĩ bóng đêm trên bàn phím. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ. Vài ngày sau, trong lúc tôi đang chuẩn bị cho chương trình phát thanh của mình thì chuông điện thoại reo.
Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại.
Ông bầu của đội bóng chày NewYork Yankee, Casey Stengel, vốn nổi tiếng là một người có nghệ thuật nói mơ hồ. Đó là một câu chuyện khác… Chúng tôi tin rằng với lòng say mê và kinh nghiệm của mình, anh sẽ làm tốt Ông chủ của bạn tôi đã nói như thế sau khi nhận cậu ấy vào làm việc ở một công ty địa ốc.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò.