Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông. Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7.
Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó. Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho". Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp.
Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta). Chúng ta nghiên cứu bức thư sau này nữa của Ken Dyke, bức thư mà trong đó chánh sách "xin Ngài làm ơn" được áp dụng một cách khéo léo làm sao! Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để xin họ cho biết tình hình buôn bán. Duvernoy, một trong những nhà làm bánh mì lớn nhất ở Nữu Ước.
Hoàng đế đùng đùng cơn giận: Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc.
Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm". Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn.
"Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ". Đặt những câu vấn làm sao cho tự nhiên người ta phải đáp "có". Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về.
Những tìm tòi đó quan trọng về phương diện xã hội đến nỗi một số bác sĩ có tên tuổi bỏ tiền ra giúp ông. Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về. Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó.
Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Chúng ta khi được giới thiệu với một người lạ nói chuyện với họ một lát, rồi khi từ biệt không nhớ tên người ta để mà chào nữa.
Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi. Vô số xí nghiệp hành động như tờ báo đó. Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được.
Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương. Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ bất thành nhân.